|1| Mở Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


...

[Thông báo: Đã đến thế giới KNY, số hiệu 03B, vui lòng chuẩn bị đáp xuống.]


Tiếng thông báo máy móc quen thuộc vang lên trong đầu khiến cậu dần mở mắt, lập tức điều chỉnh tư thế, đáp xuống nhẹ nhàng như lông vũ.

Phủi tay, cậu ngước nhìn khung cảnh xung quanh. Ừm, một khu rừng trông khá hoang sơ, bầu trời đêm tĩnh lặng bao trùm lên tất thảy. Không có gì đặc biệt lắm nhỉ?

Cậu gõ nhẹ lên mặt đồng hồ đang đeo trên tay, một màn hình điện tử hiện ra ngay tức thì. Đồng hồ mới được sửa chữa, thay đổi cả dáng vẻ bên ngoài lẫn chức năng bên trong. Mà, dùng được là được rồi. 

-

[Thế giới KNY, số hiệu 03B, Nhật Bản, thời đại Taisho (1912 - 1926)]

[Điểm đặc biệt của thế giới: 

Tồn tại loài quỷ ăn thịt người và một tổ chức ẩn chuyên giết quỷ.

Quỷ: Đứng đầu - Kibutsuji Muzan, Thập nhị Nguyệt quỷ (Gồm Thượng Huyền và Hạ Huyền.

Tổ chức giết quỷ: Còn gọi là Sát quỷ đoàn, chuyên tiêu diệt quỷ.]

-

Ồ, có vẻ cũng không bình thường lắm. Cậu lắc đầu. Cậu cũng muốn biết thêm thông tin cơ, nhưng thông tin cậu có được từ 'Vũ trụ' chỉ khái quát được đến thế thôi. Muốn biết thêm thì phải tự mình tìm hiểu.

Nhưng mà, Nhật Bản à? Lại còn là thời Taisho nữa. Cũng may lần trước cậu từng đến Nhật Bản của một thế giới khác rồi nên trình độ tiếng Nhật của cậu vẫn xem là dùng được. Nếu không... chậc chậc.

Rào cản ngôn ngữ là vật cản trở cực kì khó chịu. 

Cơ mà, lần trước là một thế giới hiện đại, nên việc cậu dùng cái tên Boboiboy cũng không quá lạ. Còn hiện tại là một Nhật Bản trong quá khứ, đặc biệt là vùng nông thôn, làm gì đã được vươn ra thế giới đâu? Dùng tên Boboiboy ở đây có khi lại còn bị chê cười.

'Các cậu nghĩ xem tớ nên dùng cái tên gì được không?' Cậu dùng suy nghĩ của chính mình để giao tiếp với các nguyên tố. Đáp lại lời cậu, bọn họ xem chừng rất háo hức.

- Được mà, Ori.

- Cứ giao cho bọn tớ! Chắc chắn sẽ không khiến cậu thất vọng!

 - Nếu là Ori thì phải dùng một cái tên thật hay mới hợp! Để tớ tham khảo đống sách.

Trong đầu cậu, Gempa, Taufan và Solar lần lượt trả lời. Cậu không quan trọng lắm về cái tên. Chỉ là tên tạm thời mà thôi. Xong nhiệm vụ cậu cũng sẽ rời đi thôi mà, nên chắng có gì to tát.

'Ừm, nhờ các cậu đấy.'

Cậu ngó nghiêng xung quanh, tắt màn hình chiếu đi rồi bước trong vô định. Cậu đang ở giữa rừng, chắc rồi, vì xung quanh toàn là cây cối rậm rạp. Giờ cậu chỉ biết bước đi thôi, tới được đâu thì tới. 

Cậu không dùng đến sức mạnh. Nhỡ đâu có người trong khu rừng này thì sao? Cậu không muốn bị xem thành thứ gì đó siêu nhiên đâu. Trí tưởng tượng của con người lúc nào cũng phong phú hết.

...

Dừng lại, cậu nhanh chân nhảy sang một bên, thành công né một con quỷ vừa lao tới tấn công cậu từ phía sau. Phải cảm ơn cái trực giác nhạy bén được tôi luyện qua bao nhiêu cuộc chiến đấu của cậu, nếu không chắc giờ cậu chỉ còn là một cái xác...

Có lẽ cũng không đến nỗi đó đâu, nhưng chắc chắn sẽ bị thương nặng.

Cậu nhìn chằm chằm sinh vật trước mặt. Ừm, cũng có hai tay hai chân giống con người đấy, nhưng nước da thì xanh đen, miệng vẫn còn dính máu đang chảy nước dãi trông cực kì gớm ghiếc. Trên đầu còn có một cái sừng như thể sợ cậu không nhận ra nó là quỷ vậy. 

Quỷ ở thế giới này trông thật buồn nôn. Mùi máu tanh hòa với mùi thối rữa trên người con quỷ bốc lên khiến cậu nhíu mày. Trông vết máu trên người nó có vẻ mới, xem ra là vừa ăn một ai đó. 

Thật đáng kinh tởm.

Cậu lui về phía sau vài bước, né đi mọi đòn tấn công theo bản năng của tên quỷ. Có vẻ không phải là loại quỷ có lý trí, càng tốt. 

Mùi máu ngày càng nồng, có vẻ cậu đang tiến gần đến một cái gì đó. Khẽ liếc mắt về phía sau, có một người bị thương nặng nằm tựa vào gốc cây, máu đang chảy ra không ngừng. Cậu hơi nhíu mày, rồi nhảy sang một bên né cánh tay con quỷ đang lao tới định cào cậu, tung một cước khiến nó bay ra chỗ khác.

Với tốc độ của nó, sẽ mất kha khá thời gian để nó có thể quay lại chỗ cậu. Cậu nhanh chóng lại gần người kia, cúi xuống quan sát. Vết thương cực kì nghiêm trọng, một cánh tay anh ta đã bị đứt lìa, chân xem chừng đã gãy. Cậu đưa tay kiểm tra hơi thở, vẫn còn nhưng khá yếu, cũng xem như sắp chết rồi.

Cậu tặc lưỡi. Chết tiệt. Khu rừng này có vẻ rất rộng lớn, muốn cứu anh ta thì phải đưa đến bệnh viện phẫu thuật, nhưng cậu mới tới, tìm đường ra còn chưa xong, nói gì đến đưa anh ta ra ngoài tìm bệnh viện.

Hết cách. Cậu thở hắt ra một hơi, tâm trạng càng ngày càng tệ đi thấy rõ. Dù đã quen với cảnh có người chết mà cậu không thể làm gì rồi, nhưng cái cảm giác khó chịu này không thể nguôi ngoai được. Mạng người cơ mà. Cậu cũng từng là con người đấy thôi.

Tuy vậy, xem chừng thanh niên kia vẫn còn chút ý thức. Anh ta khẽ cử động, cố gắng giữ hơi thở mà nhìn lên cậu, rồi như muốn nói với cậu cái gì đó mà mở miệng. Cậu nghe chữ được chữ không, nhưng đại khái ý tứ khá rõ ràng.

"... K-kiếm... cậu... chém c-cổ... quỷ..."

Gì đây? Ý bảo cậu cầm kiếm chém vào cổ con quỷ ấy hả? Cậu cau mày, nhìn xuống bên cạnh anh ta, đúng thật có một cây kiếm Nhật. Nhưng tại sao lại phải chém cổ con quỷ mới được chứ? Chém người hay mấy vị trí khác không được sao?

Nhưng cậu còn chưa kịp hỏi thêm, anh ta đã tắt thở, ngã gục sang một bên. Hừ, chết tiệt thật. Tự nhiên có cảm giác muốn chửi thề.

Vừa lúc đó, con quỷ kia quay lại, tay giơ lên như định cào cậu một chát. Nhanh chóng nhặt lấy thanh kiếm, cậu bật dậy né khỏi móng vuốt của nó, tay điều chỉnh cách cầm kiếm cậu quen thuộc nhất rồi giơ lên, chém đôi người con quỷ, máu bắn lên áo cậu khiến cậu càng thêm bực bội.

Thật đáng ghét. Máu dính lên vải khó giặt cực kì. Mà cậu còn đang mặc áo thun trắng nữa (chưa kịp thay đồ đã bị bế đi).

Được rồi, chém vào cổ thì vào cổ. Nhân lúc nửa thân trên của con quỷ đập vào một cái thân cây cao lớn, cậu giơ kiếm chém thêm một nhát nữa vào cổ nó. Cái đầu đứt lìa khỏi thân lăn lông lốc trên mặt đất, nhanh chóng tan biến vào hư vô. Cậu chớp mắt nhìn máu con quỷ trên áo mình cũng tan biến theo.

À, vậy là khi quỷ chết thì mọi thứ của nó như máu đều sẽ tan biến hả? Cũng coi như biết điều đi. 

Cậu ngoái đầu nhìn lại cậu thanh niên kia. Bỏ anh ta giữa rừng như vậy thì cảm giác tội lỗi thật, nhưng đem anh ta theo thì sẽ cực kì vướng víu, mà chôn anh ta tại đây thì...

Cậu lắc đầu. Trực giác mách bảo cậu để anh ta ở đó. Thôi thì làm trái lương tâm một lần vậy. Cậu trực tiếp ngoảnh đầu bỏ đi khỏi đó.

Khu rừng rộng lớn thật, cậu chỉ còn cách chạy theo linh cảm mách bảo thôi. Hi vọng nó đúng.

...

Sau khi đụng độ con quỷ thứ hai, cậu mới rõ vì sao cậu thanh niên kia lại dặn cậu chém cổ tụi nó rồi. Chỉ có cắt phăng cái nơi liên kết đầu và thân của lũ quỷ gớm ghiếc kia thì tụi nó mới chết, còn những bộ phận khác lại có thể tự phục hồi.

Tự phục hồi, sức dai như đỉa, mạnh và linh hoạt hơn người bình thường gấp mấy lần. Đúng thật là quỷ có khác. Bảo sao phải có cả một tổ chức ngầm chống lại bọn chúng. Đã vậy, mấy con quỷ cậu gặp kế tiếp mà có lý trí cũng đã cho cậu kha khá thông tin,

Ừm, cụ thể là tụi nó ăn thịt người không chỉ để sống, mà còn để gia tăng sức mạnh. Ăn càng nhiều người thì càng mạnh. Rồi còn có cái gì mà... siêu sức mạnh í. Gọi là gì nhỉ?

À, là Huyết quỷ thuật. Nghe tên cũng hay đấy, nhưng chung quy lại thì vẫn là siêu sức mạnh mà ha? Nên cứ kệ nó đi.

Từ đó, cậu đúc kết được một điều. Lũ quỷ này giống như bọn quái vật ngoài hành tinh hồi trước cậu thường gặp, chỉ có cái chúng sống dai hơn, khó đánh bại chúng bằng sức mạnh nguyên tố hơn và bọn chúng không sử dụng quả cầu năng lượng nào.

Tóm lại, châm ngôn ở thế giới này là 'mày sống thì tao chết, nên tao phải giết mày để tao được sống'.

Cậu thong thả bước đi. Đếm số lần mặt trời mọc rồi lặn thì cũng được bảy ngày cậu kẹt ở khu rừng này rồi. Ban đầu cậu còn chạy nhảy tứ tung tìm đường ra, mà đi mãi chẳng thấy bìa rừng đâu nên thà đi bộ giữ sức còn hơn. Đồ ăn thức uống thì cậu may mắn có tích lại trong không gian lưu trữ của đồng hồ, thành ra sống được tới giờ. Chứ bảy ngày không uống nước á hả? Cậu chắc chắn tèo từ đời nào rồi.

Hơn nữa, cậu cũng dần quen với việc chém quỷ, nên thay vì phải tốn nhiều động tác, né đòn qua lại như hồi đầu thì giờ mỗi con một chém là đủ. Canh ngay cổ mà chém. Gì chứ kiếm với thương cậu xài hoài, thành bản năng rồi.

Cậu cứ đi mãi, đi mãi, cho tới ngày thứ mười, cậu lạc vào một rừng cây rẻ quạt. Khung cảnh rất đẹp, khiến cậu bước chậm lại để ngắm nhìn chúng một lát. Nhưng ngước lên trời, à, hoàng hôn rồi. Cậu lắc đầu tiếc nuối, tiếp tục bước theo trực giác và bắt gặp một ngôi nhà nhỏ đơn sơ.

Thôi thì, thử vận may một chút xem thế nào.

Cậu bước tới ngôi nhà đó và gõ nhẹ lên cánh cửa, trong lòng hi vọng ngoại hình của bản thân hiện tại không quá đáng sợ.

Cậu đã để ý từ lúc mới đến rồi, rằng cơ thể cậu có vẻ nhỏ hơn cơ thể thật của cậu. Mà cơ thể thật của cậu có 145cm à, nhỏ hơn nữa thì đúng chuẩn kích thước trẻ em luôn. Giờ chỉ còn trông cậy vào tài diễn xuất và ngoại hình trông dễ thương một chút.

Như vậy mới dễ đánh động lòng thương người.

Đợi một lát, mở cửa ra là một... ông chú? Trông chú ấy khá trẻ, cũng đẹp trai nữa. Tóc đen, mắt đỏ. Thường thì những người sở hữu tông màu ấy có xu hướng trông ác độc lắm, nhưng chú ấy lại có gương mặt cực kì phúc hậu.

Chú ấy nhìn xuống, thấy cậu thì hơi ngạc nhiên, rồi lại mỉm cười, ngồi xổm xuống mà hỏi.

"Cháu bé, cháu làm gì ở đây vậy? Chú chưa thấy cháu bao giờ cả."

Ừ, làm sao chú thấy cháu trước kia được. Cháu vừa tới thế giới này mười ngày trước thôi mà.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cậu không biểu lộ ra bên ngoài mà thay vào đó, cậu đưa hai tay ra sau lưng, thanh kiếm đã được cậu cất vào không gian trong đồng hồ từ lâu. Cậu tỏ vẻ ngại ngùng đáng thương mà trả lời.

"A, cháu... bị lạc ạ... Lúc nãy, cháu mở mắt dậy đã thấy mình ở trong rừng rồi..."

Cậu lí nhí kể lại, cúi gằm mặt như sắp khóc, lại như thể sợ anh sẽ phản ứng gay gắt. Giọng nói càng về sau càng nhỏ lại. Trông đáng thương không tả nổi.

Vốn là người tốt, lại yêu thích trẻ em, anh dịu dàng xoa đầu cậu như để giúp cậu bình tĩnh lại.

"Vậy à? Cháu có thể ở lại đây qua đêm, nếu cháu muốn. Dù sao cũng muộn rồi. Ngày mai chú giúp cháu tìm người nhà nhé?"

Cậu khựng lại, rồi ngước mặt lên. Đôi mắt màu hạt dẻ to tròn nhìn anh ngạc nhiên, khóe mắt còn ươn ướt, trông như thể cậu sắp khóc tới nơi rồi. 

"Th-thật ạ?"

Sau khi nhận được cái gật đầu của anh, hai mắt cậu sáng bừng lên. Cậu cười rạng rỡ mà đáp. "Cháu cảm ơn chú nhiều ạ!"

Nụ cười trẻ nhỏ luôn rạng rỡ, có thể làm sáng bừng cả một ngôi nhà. Nhất là khi...

"Oaaa! Rất vui được gặp em! Anh là Muichirou Tokitou, 10 tuổi. Gọi anh là Muichirou nha! Em dễ thương quá!"

Cậu bé mắt xanh ngọc lấp lánh cười tươi như hoa đến gần làm quen với cậu. Trông có vẻ chỉ lớn hơn cậu chút xíu thôi. Người còn lại thì hơi dè chừng cậu, nhưng cũng có vẻ tò mò nhìn cậu. Hai anh em song sinh sao?

"Vâng, em cảm ơn ạ."

Người anh song sinh phía sau Muichirou chỉ tặc lưỡi một cái. Nhưng dưới ánh mắt mong chờ của cả cha và em trai mình, cậu ta miễn cưỡng nói.

"Yuichirou Tokitou. Anh trai của nhóc này." Vừa nói anh vừa đặt tay lên đầu Muichirou mà vò, khiến cậu bé la oai oái.

Cả hai anh em đã giới thiệu rồi, nếu cậu không giới thiệu thì không phải phép lắm, nên cậu cười tươi mà đáp.

"Em là Akio ạ. Em không có họ."

May mắn thay, cậu và các nguyên tố đã chốt được một cái tên trong lúc cậu còn lạc ở khu rừng kia vài ngày trước. Tuy vậy, cậu quên mất không đặt họ.

Cảm nhận được ánh nhìn tò mò của cả gia đình, cậu đành vớ đại lý do nào đấy.

"Em là trẻ mồ côi, sinh ra đã không có họ, chỉ có cái tên em tự đặt thôi ạ."

Ngay lập tức, ánh mắt của họ chuyển sang thương cảm. Muichirou thì tiến tới ôm lấy cậu, xin lỗi cậu liên tục vì gợi lại cho cậu chuyện buồn, còn ông bố thì xoa đầu cậu an ủi. Yuichirou thì đứng im một chỗ, nhìn đâu thì nhìn, tuyệt không nhìn cậu, miệng lí nhí hai chữ 'xin lỗi'.

Ừm, vẫn là một đứa trẻ ngoan. Chỉ hơi đa nghi thôi.

Mẹ của hai anh em nhà Tokitou từ trong bếp bước ra, thấy một cảnh này thì hoang mang. Cậu cũng chỉ biết cười trừ. 

Cơ mà, cậu có cảm giác không đúng lắm khi nhìn vào bà ấy. Một cảm giác ngứa ngáy, y hệt những lúc cậu bắt gặp những bệnh nhân khác trong mấy cơ quan y tế và bệnh viện ở thế giới cũ.

Sao vậy nhỉ? Bà ấy bị bệnh à?

Cậu khẽ thở ra một hơi. Để lát nữa kiểm tra vậy. Giờ thì ăn tối cái đã.


___

A/N: Remake lại bộ này, vì dạo gần đây tôi bị high KNY các bác ạ TvT

Bộ BnHA thì tôi không còn hứng mấy. Nhưng yên tâm, cùng lắm thì mỗi năm một chương thôi chứ không drop đâu. Mấy bác cứ yên tâm :)))

Còn giờ thì tôi lặn tiếp đây. Bái bai~


MiraNeisha _ 28/9/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro